Bài đăng Phổ biến

Thứ Hai, 20 tháng 9, 2010

Bông lục bình


Sao tôi quên được khung trời mùa hạ ngày thơ ấu, cái thuở ngây thơ ngày ngày xách cặp đến trường. Trường làng tôi thật nhỏ bé và đơn sơ. Nó nằm chơi vơi ngay cạnh lũy tre xanh rì, ngang lối vào xóm nghèo, nơi tôi sinh ra và lớn lên.
Từ nhà tôi đến trường không xa lắm, đi bộ chỉ năm phút là tới nơi. Con đường đất đỏ hai bên mọc đầy hoa sim tím đã hơn một lần làm ánh mắt tôi xao xuyến, màu tím của hoa sim cuốn hút tôi đến lạ…và tôi bắt đầu yêu màu tím cũng từ đó. Dọc bên đường là ruộng rau muống xanh tươi. Xa hơn chút nữa là con mương, nước ăm ắp đầy dẫn vào cánh đồng lúc nào cũng rập rờn bóng cá rô, cá sặt ngoi lên rồi lại lặn xuống. Đàn lia thia điệu đàng cứ bơi chầm chậm uốn lượn quanh đám ô rô, cóc kèn và vài cây bông súng trắng nõn như để làm duyên. Trên mặt nước, đám lục bình cứ lững thững trôi xuôi theo con nước, có một nhánh vươn cao hơn hẳn và phô ra những cánh hoa mỏng màu tím nhạt, điểm phơn phớt vàng xen lẫn những chấm xanh nho nhỏ. Từ thuở còn thơ, tôi cũng đã rất thích bông lục bình. Mỗi buổi chiều tan học, tôi thường ngồi cạnh bờ mương, ngay khúc chảy ra nhánh sông và dõi theo từng cụm lục bình dật dờ theo sóng. Nó cứ thong thà trôi… trôi mãi mà không biết sẽ về đâu giữa sông nước mênh mông. Những lúc ấy, bất giác tôi lại bùi ngùi khôn tả. Có lần, Nội tới đứng đón tôi ở cổng làng, tôi kéo Nội ra tận bờ sông và hỏi :

“Nội ơi ! lục bình sẽ trôi về đâu hả Nội? bao giờ thì nó mới dừng lại ?”

Nội lặng thinh giây lát :
“…Đến một nơi rất xa con ạ ! Nơi mà chính bản thân nó cũng không hay, nó cũng có thể dạt vào một ao tù nào đó rồi chết rũ đi mà ta chẳng hề biết, hoặc cứ trôi mãi, trôi mãi cho đến hết đời nó thì thôi”

Tôi đăm đắm nhìn ra xa xa :
“Tội nghiệp lục bình quá Nội nhỉ ? ”

Nội chợt nhìn vào mắt tôi, lặng im giây lát rồi thở dài :
“Tội nghiệp cháu tôi đa cảm quá ! đời con rồi sẽ khổ đấy !!!...”
Rồi Nội nắm tay, dắt tôi về nhà, vừa đi Nội vừa ngâm mấy câu thơ Kiều :
“Cung cầm lựa những ngày xưa
Mà gương bạc mệnh bây giờ là đây”

***
Ngày tháng trôi đi, tôi dần lớn lên và Nội cũng không còn nữa. Làng quê tôi giờ đã đổi khác. Đô thị hóa len lỏi vào tận lối sống và nếp nghĩ con người. Xóm nhỏ nghèo nàn nay không còn vết tích gì của năm xưa, đồng ruộng nay cũng thành dất bằng và ngự trị trên đó là những ngôi nhà sang trọng. Xóm nhỏ chen chúc nhau giữa dân nhập cư, dân bản xứ và dân đại gia đến mua Biệt thự. Cái tình xóm làng thuở xưa cũng không còn. Bông lục bình của tôi ngày xưa không biết giờ trôi dạt đến đâu ? Tôi tự hỏi, hay nó đã hóa thân vào tôi, kẻ đã từng yêu lục bình thiết tha từ thuờ thơ ấu và cũng đang trôi giạt giữa dòng đời vô định để đến một lúc sẽ kẹt vào một ao tù nào đó rồi chết rũ đi mà chẳng ai hay biết. Tiếng Nội thân thương năm nào còn vẳng bên tai :
“….đời con rồi sẽ khổ đấy !!!...”

Tôi mơ màng nhớ đến bài thơ Tú Xương mà năm xưa Nội thường ngâm nga :
“Sông kia rày đã nên đồng
Chỗ làm nhà cửa chỗ trồng ngô khoai
Vẳng nghe tiếng ếch bên tai
Giật mình còn tưởng tiếng ai gọi đò”

QUỐC HUY

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét