Bài đăng Phổ biến

Thứ Hai, 1 tháng 11, 2010

Cô đơn



Hai đường kẻ song song cũng có ngày gặp được nhau, mặc dù trên nguyên lý là không thể. Nhưng thưở xưa thầy giáo dạy Ngữ văn từng nói : “Chúng sẽ gặp nhau ở vô cực, các em cứ hiểu nôm na là một đường chân trời”.

Vâng ! đường chân trời đôi khi là hoang tưởng lẫn ảo giác vì đã có ai đặt chân đến đó đâu? Tình yêu chân thành ở thề gian đầy nước mắt và khổ ải lắm khi cũng là sự hoang tưởng. Tuy nhiên, vẫn có người tìm ra nó đấy thôi. Và họ đã rất hạnh phúc. Điều hoang tưởng này đôi khi hoàn toàn có khả năng hiện hữu.

Tối qua, tôi gặp cô bạn ngày xưa, người một thời tôi từng thương mến, cô vui mừng kể cho tôi nghe về những ngày hạnh phúc bên người yêu rất đỗi hoàn hảo của mình. Tôi lắng nghe và thấy lấp lánh trong đôi mắt cô niềm hạnh phúc vô biên, đôi mắt mà đã có lần cho tôi biết cô đang tuyệt vọng, đang mất tất cả trong tình trường khổ đau. Hôm nay, cô đã quên hết mọi u sầu.

“Và con tim đã vui trở lại”….tôi mỉm cười vui với cô. Cảm ơn Thượng đế đã thương đến cô.
Tôi về một mình trên con dường vắng lắc rắc mưa bay. Trời về khuya theo từng cơn gió lành lạnh. Đường thênh thang trước giờ vẫn chỉ mình tôi. Tôi lao vào bóng tối đổ dài từng bóng lá me lòa xòa như đùa cợt. Chạnh nghĩ đến bản thân, cái cô đơn dường như trở thành bạn dồng hành tự thưở nào.

Cô về với niềm vui.
Tôi còn đang chờ một người nơi miền xa xôi nào đó.

Ngày mai, trời sẽ không mưa như đêm nay? Trước mắt tôi, từng mảng màu sáng tối cứ nhòe nhoẹt.
Tiếng máy hát từ một nhà thức khuya văng vẳng vọng lại :

“Hãy nói về cuộc đời
Khi tôi không còn nữa
Sẽ lấy được những gì
Về bên kia thế giới
Ngoài trống vắng mà thôi
Thụy ơi, và tình ơi !…”


Tình ơi, giờ này người ấy đã về đâu ?